Cậu trai trẻ, cơ thể rắn chắc, mồ hôi lấp lánh, đang quấn chặt lấy người yêu trong căn phòng ngột ngạt. Hơi thở gấp gáp, đôi tay lướt qua từng đường nét cơ bắp, khơi dậy ham muốn cháy bỏng. “Anh… mạnh hơn nữa đi,” cậu thì thầm, giọng run rẩy, đôi mắt lấp đầy dục vọng. Người yêu, với nụ cười ma mị, cúi xuống cắn nhẹ vành tai, khiến cả hai rùng mình trong khoái lạc.
Tình Yêu Đồng Tính Nồng Cháy Của Gay Việt Nam Có Tiếng
Căn phòng như bùng nổ bởi những tiếng rên rỉ đầy kích thích. “Em chịu không nổi rồi… anh làm em điên mất,” cậu trai thở hổn hển, tay bấu chặt vai người yêu. Ca dao quê nhà chợt vang vọng trong tâm trí: “Trầu xanh, cau trắng, duyên mình vấn vít chẳng rời.” Lời dân gian ấy như hòa quyện vào từng nhịp yêu đương, thắp lên ngọn lửa tình đắm say. Họ quấn lấy nhau, không gian chỉ còn lại nhịp tim và sự hòa quyện thể xác.
Mỗi cái chạm đều như điện giật, đẩy cả hai vào cơn mê điên dại. Người yêu thì thầm: “Em là của anh, mãi mãi.” Câu nói ấy, như một lời thề, khiến cậu trai tan chảy, chìm sâu vào khoái cảm. Họ hòa quyện, bất chấp mọi định kiến, chỉ còn tình yêu mãnh liệt.
Cả hai ôm nhau, mồ hôi thấm đẫm, hơi thở dần đều lại. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, họ biết tình yêu này, dù thô ráp hay dâm đãng, vẫn là điều quý giá nhất. Tình cảm ấy, như ca dao xưa, mãi vấn vít chẳng rời.