Chơi Em Trên Ô Tô Đến Khách Sạn: Tôi nhớ ăn gà rán như một món ăn nhẹ khi còn nhỏ. Em gái thứ hai của tôi rất tích cực tham gia các hoạt động câu lạc bộ và có ham muốn ăn uống lớn nhất. Mẹ tôi mỉm cười đưa đũa ra nói: “Ăn từ từ thôi, ai cũng ăn hết”. “Mẹ là người hưng phấn nhất.” Nhị tỷ nói. “Ồ, thật sao? Người ăn nhiều nhất là em gái.” Ừm, có lẽ cô ấy ăn nhiều nhất, nhưng trước hết, có gà rán hay không mới là điều rất quan trọng. Mẹ anh chắc chắn không có ý đó. “Anh không hiểu à?” Em gái tôi nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Người chị cả cười thầm, như thể rất thích thú. “Tôi không hiểu gì cả, tôi đoán là có ý đó.” Nghe lời giải thích quá lịch sự từ chị hai lắm chuyện, hình như luôn có những cặp đôi tụ tập trong đêm ăn gà rán. Một cặp. Bố tôi ở nhà vào ngày hôm đó và đôi khi rời nhà nhiều ngày liền để giúp đỡ công ty xây dựng khi cần thiết. Ở nhà tôi có gà rán. Mẹ đã đun nước tắm từ trưa và đang đợi bố tắm rửa xong.

Chơi Em Trên Ô Tô Đến Khách Sạn
Chơi Em Trên Ô Tô Đến Khách Sạn