Anh ngồi đó, ánh mắt vẫn như ngày xưa, sâu thẳm, khiến tim tôi rung lên từng nhịp. Cà phê đắng, nhưng không đắng bằng những ký ức cũ ùa về. Chúng tôi từng quấn lấy nhau, những đêm mặn nồng, da thịt nóng bỏng, hơi thở hòa quyện. Hôm nay, chỉ để tâm sự, nhưng lòng tôi vẫn rạo rực, khó cưỡng.
“Anh còn nhớ cái lần mình trốn trong góc phố, hôn nhau đến nghẹt thở không?” – tôi khẽ hỏi, giọng run run.
“Nhớ chứ, em lúc đó… dữ dội lắm,” – anh cười, ánh mắt lấp lánh dục vọng.
Bàn tay anh vô tình chạm vào tôi, như điện giật. Tôi muốn lao vào, muốn cảm nhận lại cái ôm siết chặt, cái chạm môi ướt át. Nhưng không, chỉ là tâm sự thôi, tôi tự nhủ. Mà sao khó thế, khi anh vẫn thế, vẫn gợi lên trong tôi những khao khát cháy bỏng.
Tái Hợp Người Yêu Cũ: Gay Đẹp Trai Việt Nam Trong Hồi Ức Đam Mê
“Em từng nghĩ mình sẽ quên anh, nhưng không nổi,” – tôi thú nhận, giọng lạc đi.
“Anh cũng vậy, mỗi lần nghe câu ca dao ‘Trăng rằm soi bóng đôi ta’, anh lại nhớ em,” – anh thì thầm, nhắc đến câu ca dao quê nhà, nơi chúng tôi từng hẹn hò.
Không gian như ngừng trôi, chỉ còn tôi và anh, hai gã đàn ông từng yêu nhau điên dại. Tôi muốn nói thêm, muốn kéo anh về, nhưng chỉ kịp thấy anh đứng dậy, nụ cười buồn bã.
“Chắc mình dừng ở đây, kẻo lại… không kìm được,” – anh nói, giọng đầy tiếc nuối.
Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu. Bóng anh khuất dần, để lại tôi với ký ức và chút dư âm của dục vọng chưa nguôi. Hẹn hò này, dù chỉ để tâm sự, vẫn khiến tôi day dứt, vẫn làm tôi thèm khát cái thời chúng tôi từng thuộc về nhau.