Khi người mẹ đến gặp tổng thống và thanh toán hóa đơn, tổng thống bảo bà đi vệ sinh và không được làm phiền bà. Lúc đó mẹ đưa cho tôi danh thiếp, nhờ tôi liên lạc và cho số điện thoại. Ngày nay chúng ta có điện thoại di động, nhưng hồi đó chúng ta không có điện thoại di động nên chúng ta có điện thoại cố định. Masa lặng lẽ nhét nó vào túi và rời khỏi cửa hàng cùng chủ tịch. Tôi trở về ký túc xá, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên tấm danh thiếp của mẹ rồi thủ dâm. Hãy gọi tôi là Martha, câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu anh. Đây là số điện thoại viết tay. Số cửa hàng được in trên danh thiếp nên tôi chắc chắn không có nhầm lẫn (yukari-san, cô ấy rất đẹp, tôi ước gì cô ấy ghi nó ở dưới cùng). Trong khi tôi đang suy nghĩ về vấn đề này thì đã ba ngày trôi qua. Martha quyết định thực hiện một cuộc gọi táo bạo và hướng tới một trạm điện thoại công cộng gần đó. Bỏ đồng mười yên vào túi. Tôi có thể cảm thấy tay mình run lên khi tôi xoay núm. Chuông cửa reo và lạch cạch khoảng năm lần rồi tôi nghe thấy một giọng nói chào. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Yukari. (À, là Masa. Tôi đã đến cửa hàng vài ngày trước)