Yana có lẽ giống tôi. Đó là cảm giác của tôi. Vô tình, mặt trời bên ngoài đã lặn, hoàng hôn đỏ rực nhuộm đỏ căn phòng câu lạc bộ. Tiếng kêu của quạ đã được nghe thấy ở bầu trời xa xôi. Cuối cùng tôi không thích đến phòng tập thể dục vào ban đêm. Không gian tối tăm và chật hẹp sặc mùi mồ hôi và bụi bặm. Nơi khép kín này khiến tôi nhớ đến “phòng đựng thức ăn” trong căn biệt thự xấu xí mà tôi từng sống cùng bố. Dù tôi có cố quên thế nào đi chăng nữa thì những ký ức đã ăn sâu vào từng ngóc ngách trên cơ thể tôi hết lần này đến lần khác vẫn dễ dàng đưa tôi trở về mùa hè năm 12 tuổi. Đầu tôi đau quá, cảm giác như sắp nổ tung. Chóng mặt và buồn nôn dữ dội ập đến với tôi. “Lương Quân”, một người phụ nữ gọi tên tôi bằng giọng như mèo. Cô ấy cởi cúc áo và tiến lại gần tôi, xoa bóp bộ ngực to không cân xứng với thân hình gầy gò của cô ấy. Khuôn mặt xinh đẹp vốn có của người phụ nữ giờ trở nên hốc hác và xanh xao, chỉ có đôi mắt phát ra ánh sáng chói lóa và kỳ lạ. Biểu cảm phục tùng thường ngày của người quản gia biến mất khỏi khuôn mặt cô.

Gái Xinh Được Trai Cu Bự Chơi Thật Sướng Cái Lồn
Gái Xinh Được Trai Cu Bự Chơi Thật Sướng Cái Lồn